Tác giả và tác phẩm
"The Escape" là một trong những truyện ngắn của tác giả William Somerset Maugham. W.S. Maugham (25/1/1874-16/12/1965) là nhà văn, kịch gia người Anh nổi tiếng, tuy nhiên lúc đầu đây không phải là con đường mà ông lựa chọn, ông đã là một sinh viên Y Khoa, trước khi quyết định rẽ sang sự nghiệp viết lách, ông đã trải qua công việc thực tập tại các bệnh viện và có cơ hội gặp gỡ nhiều người thuộc các tầng lớp xã hội khác nhau, quan sát cách họ lo âu và những câu chuyện xoay quanh cuộc sống của họ. Ông luôn tìm kiếm những ý tưởng sáng tác và ghi chép vào các cuốn sổ tay của mình và đã cho ra đời nhiều tác phẩm vô giá.
Nhiều tác phẩm nổi tiếng của ông có trên các thể loại: Tiểu thuyết, truyện ngắn, sách du lịch, tiểu luận, hồi kí và tạp văn, kịch. Nhiều tác phẩm của ông được chuyển thể thành phim.
Về tác phẩm "The Escape" là truyện ngắn xoay quanh chuyện tình của hai nhân vật chính là Roger Charming và Ruth Barlow, qua lời kể chuyện của người thứ 3 một sự tính toán và đầy dối lừa trong truyện tình cảm này đã tố cáo bản chất của xã hội và con người đầy toan tính, bằng giọng điệu kể chuyện hóm hỉnh truyện ngắn mang đến nhiều suy nghĩ cho người đọc về các giá trị tình yêu và cuộc sống.
Bản dịch
Tôi đã luôn luôn bị thuyết phục rằng nếu một người phụ nữ quyết định kết hôn với một người đàn ông không gì ngoài việc đảo tẩu ngay lập tức có thể cứu được anh ta. Nhưng không phải lúc nào người ta cũng làm được như vậy, có lần một người bạn của tôi, thấy được mối đe dọa không thể tránh khỏi lù lù trước mắt, anh ta đã xuống một chuyến tàu từ bến cảng (với một chiếc bàn chải đánh răng là tất cả hành lý của anh ta, điều đó cho thấy anh ta ý thức về mối nguy cơ và sự cần thiết hành động ngay tức thời) và anh ta bỏ ra một năm đi chu du vòng quanh thế giới; nhưng khi, nghĩ rằng anh ta đã an toàn (phụ nữ thường thay lòng, anh ta nói, và trong mười hai tháng cô ấy sẽ quên tất cả mọi chuyện), anh ta lên bờ tại chính hải cảng xưa thì người đầu tiên anh ta nhìn thấy đang vui vẻ vẫy tay chào lại chính là cô gái bé nhỏ anh đã tìm cách để chạy trốn. Tôi đã chỉ một lần biết một người đàn ông trong trường hợp như vậy đã giải thoát được cho chính anh ta. Tên anh ta là Roger Charming. Anh ta không còn trẻ khi phải lòng Ruth Barlow và Anh ta đã có đủ kinh nghiệm để thận trọng; nhưng Ruth Barlow có một năng khiếu (Tôi có nên gọi nó là tài năng?) khiến cho đàn ông mất hết phòng vệ, và điều này đã tước đoạt lương tri của Roger, sự thận trọng và trí tuệ khôn ngoan của anh ta. Anh ta đổ rạp đứ đừ. Năng khiếu làm cho người khác thương cảm. Bà Barlow đã hai lần góa chồng, có đôi mắt đen lộng lẫy và là đôi mắt gợi cảm nhất tôi từng thấy; chúng dường như bao giờ cũng đầy nước mắt; chúng thể hiện lên rằng thế giới này quá to lớn đối với cô ta, và ta thấy rằng, thật đáng thương, như nỗi đau khổ của cô ấy không một ai phải chịu đựng. Nếu, giống như Roger Charming, bạn là một người khỏe manh, lực lượng với sự thừa thãi về tiền của, điều đó gần như chắc chắn bạn phải tự nhủ với mình rằng: tôi phải đứng giữa mối nguy hiểm của cuộc đời và người phụ nữ bé nhỏ không nơi nương tựa này, hoặc, thật tuyệt vời làm sao tôi có thể xóa tan đi nỗi buồn khỏi đôi mắt dễ thương ấy. Tôi nghe được từ Roger rằng tất cả mọi người đối xử với cô Barlow rất tệ bạc. Cô ấy rõ ràng là một người không may mắn và mọi thứ đều không được suôn sẻ. Nếu cô ấy lấy chồng thì anh ta đánh đập; nếu cô ta thuê một tay môi giới thì bị hắn lừa gạt; nếu cô ta thuê một đầu bếp thì cô ta uống say mèm. Cô ta chưa bao giờ nuôi cừu nhưng nếu có nuôi thì nó cũng sẽ chết.
Khi Roger nói với tôi rằng đã thuyết phục được cô ta kết hôn với anh ấy, Tôi chúc anh ta hạnh phúc.
"Tôi hy vọng anh sẽ làm người bạn tốt" anh ta nói. "Cô ấy có một chút e dè với anh, anh biết đấy, cô ấy nghĩ anh là người nhẫn tâm.
Tôi xin thề tôi không biết tại sao cô ta nghĩ như vậy."
"Anh rất thích cô ấy, đúng không?"
"Rất thích."
"Cô ấy đã có thời gian khốn khổ, thật đáng thương, tôi cảm thấy ái ngại cho cô ấy."
"Vâng," Tôi nói.
Tôi chẳng lẽ lại không nói gì. Tôi biết cô ta ngu dốt và tôi nghĩ cô ta đang toan tính điều gì đó. Tôi tin rằng cô ta rắn như đinh.
Lần đầu tiên tôi gặp cô ta khi chúng tôi chơi bài cùng nhau và khi cô ta là đối thủ của tôi thì cô ta đã hai lần đánh tráo hai cây bài tốt nhất của tôi. Tôi đã cư xử như một thiên thần, nhưng tôi thú nhận rằng tôi đã nghĩ nếu nước mắt phải trào lên từ mắt ai đó là tôi chứ không phải là cô ta. Và đến khi, vào cuối buổi tối khi thua tôi một số tiền khá lớn, cô ta nói sẽ gửi trả tôi bằng chi phiếu và cô ta đã không bao giờ làm như thế, tôi không thể không nghĩ rằng tôi chứ không phải cô ta nên có vẻ mặt đáng thương khi chúng tôi có gặp nhau lần sau đó.
Roger đã giới thiệu cô ta với bạn bè của anh ta. Anh ta tặng cô nhưng đồ trang sức tuyệt đẹp. Anh ta đưa cô đi đây đi đó. Lễ cưới của họ đã được công bố vào tương lai gần nhất. Roger đã rất hạnh phúc. Anh ta đang làm việc tốt và cùng thời điểm anh ta làm cái gì đó mà anh ta dành rất nhiều tâm trí. Nó là một sự khác thường và chẳng đáng ngạc nhiên nếu anh ta có chút hài lòng về bản thân với những gì đó sắp xảy ra.
Sau đó, bỗng nhiên, anh ta lảng đi. Tôi không biết tại sao. Nó rất có thể là anh ta đã chán những câu chuyện của cô ta, cô ta thì chẳng bao giờ chuyện trò gì. Có thể cái nhìn khiến người ta thương cảm của cô không còn làm rung động trái tim anh ta. Anh ta đã được mở mắt và một lần nữa anh ta lại là con người khôn ngoan, lọc lõi. Anh ta nhận thức một cách sâu sắc rằng Ruth Barlow đã quyết định cưới anh ta và anh ta thì đã trịnh trọng thề rằng không gì có thể khiến anh ta cưới Ruth Barlow. Nhưng anh ta trong một tình thế khó xử. Hiện tại anh ta đang làm chủ cảm xúc của mình và anh ta biết rất rõ loại phụ nữ anh ta đang phải đối mặt, nếu anh ta yêu cầu cô ta buông tha cho mình (thì cô ta sẽ theo cách thống thiết của mình) đánh giá rất cao những thương tổn của mình. Ngoài ra, ruồng bỏ một người phụ nữ luôn là một điều khó xử đối với một người đàn ông. Mọi người có thể nghĩ anh ta đã cư xử tồi tệ.
Roger vẫn giữ những ý định của mình. Anh ta đã không thể hiện một dấu hiệu rằng tình cảm của anh ta đối với Ruth Barlow đã thay đổi. Anh ta vẫn chú ý đến những ước muốn của cô ta, anh đưa cô đi ăn tối ở những nhà hàng, họ đi xem kịch cùng nhau, anh gửi hoa cho cô; anh vẫn quyến rũ và cảm thông. Họ đã quyết định rằng họ sẽ kết hôn ngay sau khi tìm được ngôi nhà phù hợp, vì anh ta đang sống ở những phòng cho thuê nơi những sảnh tòa nhà lớn và cô ta thì đang sống ở phòng có sẵn đồ cho thuê; và họ bắt đầu đi xem những nơi ở đáng mơ ước. Nhưng tay môi giới đã gửi cho Roger những mẫu theo yêu cầu và anh đưa Ruth xem vô số những ngôi nhà. Thật khó để tìm bất cứ thứ gì thỏa mãn họ. Roger đã đăng kíTruyện ngắn W.S. MaughamTruyện ngắn W.S. Maugham thêm nhiều đại lý. Họ đã đi xem không biết bao nhiêu ngôi nhà. Họ xem các nhà kho đến những tầng hầm để các gác xép dưới mái nhà. Lúc thì chúng quá lớn, lúc thì chúng quá nhỏ, lúc thì chúng quá xa và lúc thì chúng quá hẹp, lúc thì chúng lại quá đắt, đôi khi chúng tốn kém để tu sửa, lúc thì chúng quá ngột ngạt, lúc thì chúng quá chống trải, lúc thì chúng tối tăm hoặc thì ảm đảm và tiêu điều. Roger luôn luôn tìm ra lỗi khiến ngôi nhà không phù hợp. Tất nhiên, anh ta là người khó chiều; anh ta không thể chịu đựng được Ruth thân yêu phải sống trong ngôi nhà nào đó mà đó không phải là ngôi nhà hoàn hảo và ngôi nhà hoàn hảo đó cần phải được tìm ra. Săn lùng nhà bao giờ cũng là công việc mệt mỏi và nhàm chán và cuối cùng Ruth trở lên bực bội. Roger năn nỉ cô ta hãy kiên nhẫn, nơi nào đó, chắc chắn, tồn tại chính ngôi nhà họ đang tìm kiếm, chỉ cần một chút kiến nhẫn nữa thôi. Họ xem hàng trăm ngôi nhà; họ leo hàng ngàn bậc thang; họ đã kiểm tra vô số căn bếp. Ruth đã kiệt sức và hơn một lần cô ta đã mất bình tĩnh.
"Nếu anh không tìm được một ngôi nhà sớm," cô nói. "Tôi sẽ phải xem xét lại quyết định của mình. Tại sao, nếu anh vẫn như thế này, chúng ta sẽ chẳng kết hôn được dù cho bao năm đi nữa."
"Đừng nói vậy," anh trả lời. "Anh van nài em hãy kiên nhẫn. Anh vừa mới nhận một số danh sách từ những đại lý anh vừa nghe nói đến. Chắc chắn có ít nhất sáu mươi ngôi nhà trong danh sách đó."
Họ tiếp túc cuộc săn lùng. Họ xem thêm bao nhiêu ngôi nhà. Trong hai năm họ chỉ dành để đi xem nhà. Ruth trở nên lặng lẽ và khing biệt: đôi mắt gợi cảm của cô đã có cái vẻ âu sầu. Có giới hạn đối với sức chịu đựng của con người. Cô Barlow có sự kiên nhân của một thiên thần, nhưng cuối cùng thiên thần cũng nổi loạn.
"Anh có muốn cưới tôi hay không" Cô hỏi anh.
Có sự cương quyết trong giọng nói của cô ta, nhưng nó không hề ảnh hưởng đến sự dịu dàng trong câu trả lời của anh ta.
"Tất nhiên anh muốn. Chúng ta sẽ cưới khi chúng ta tìm được một ngôi nhà. Nhân tiện anh vừa nghe thứ gì đấy có thể phù hợp với chúng ta."
"Tôi không còn đủ sức để đi đi xem bất kì ngôi nhà nào nữa."
"Thật đáng thương, anh đã e rằng trông em khá mệt mỏi"
Ruth Barlow đóng cửa nằm nghỉ. Cô ta không muốn nhìn thấy Roger và anh ta đã phải tự hài lòng bằng cách gọi điện đến nơi cô ta ở để thăm hỏi và tặng hoa. Anh ta vẫn chăm chỉ và ga-lăng. Mỗi ngày anh ta viết và thông báo cho cô ta rằng anh ta nghe thông tin về một ngôi nhà khác. Một tuần trôi qua và sau đó anh ta nhận được một lá thư:
Roger,
Em cho rằng anh không thật sự yêu em. Em đã tìm thấy một người muốn quan tâm đến em và em sẽ kết hôn với anh ấy hôm nay.
Ruth.
Anh ta gửi thư trả lời bởi chuyển thư đặc biệt:
Ruth,
Tin của em làm anh choáng váng. Anh sẽ không thể vượt qua được cú sốc này, nhưng tất nhiên hạnh phúc của em là điều mà anh quan tâm trước hết. Anh gửi em thêm bảy mẫu nhà để em xem; chúng được gửi đến theo đường bưu điện sáng nay và anh chắc chắn rằng em sẽ tìm được ngôi nhà chính xác phù hợp với em.
Roger.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét