ABOUT AUTHOR


[Truyện ngắn: MẢNH ĐỜI VỚI BẾN SÔNG

Thầy kính mến. 

Chúng em vừa bảo vệ khóa luận hôm trước thì hôm sau chúng em tình cờ được gặp thầy và thật thích khi được thầy tặng tập truyện ngắn "Mảnh đời với Bến sông" 

Em đọc nghiền hai tối hết tập truyện thầy à, đọc xong mỗi truyện em dừng lại một lúc rồi đến khi đọc xong hết tập truyện em đóng lại mà trong lòng còn suy nghĩ rồi tự mình có nhiều câu hỏi. 

Cuộc đời nhiều éo le như vậy sao?
Có phải khi em vừa tốt nghiệp bước ra cuộc sống em sẽ dẫn thấy được những mảng tối của cuộc sống nó giống như thầy đã viết?

Em không biết mấy đứa được thầy tặng tập truyện hay này thì chúng nó đã đọc chưa, em bảo chúng nó phải đọc đi, đọc đi trước khi đi làm, trước khi xin được một công việc để rồi đỡ phải bất ngờ, đỡ phải ngạc nhiên trước cuộc sống. 

Khi thầy hỏi em có thích truyện nào không thì em muốn nhắn lại luôn là: "Em thích cả tập truyện của thầy, câu chuyện nào của thầy cũng thật sâu cay và phải suy nghĩ thầy ạ"-Nhưng em sợ nói thế thế thì hơi chung chung, thầy lại bảo em nói nịnh thầy. 
Em không nói là em có thích hay không nhưng em phải suy nghĩ và đặt câu hỏi về những điều mà cô gái 23 tuổi như em sắp ra trường và còn rất ít những trải nghiệm cuộc sống, có nhiều chuyện mà trong thực tế của cuộc sống công việc của cấp trên, cấp dưới, người có học, người có quyền, người đi bằng chân, kẻ đi bằng đầu gối, em chưa hiểu được sâu sắc và tất cả những mỗi quan hề này thành ra khi đọc truyện thầy phần ấm ức, phần hoang mang.

Có lúc đang đọc truyện em bật cười, có lúc cười sằng sặc, em vẫn cứ nghĩ thầy chỉ viết các bài viết về khoa học, em không ngờ khi viết truyện thầy lại hài hước và dí dỏm như thế. Thưa thầy. cũng có những đoạn cuối truyện em rơm rớm nước mắt như muốn khóc vì thương nhân vật nhưng em lại thấy có điều gì làm chính em cũng thấy tưng tức, mặc dù truyện thì chỉ là câu truyện. Em đọc truyện thầy mà lại nghĩ đến những truyện của Vũ Trọng Phụng, như thế có được không thầy? Em thấy thầy không miêu tả nhân vật, cũng không giới thiệu nhân vật nhiều, thầy đặt nhân vật trong bối cảnh của họ để họ bộc lộ lời nói, bộc lộ hành động mà thể hiện cái tầm suy nghĩ, cái con người của họ. 

Em thấy đâu đấy có những người em đã từng gặp, em đã từng thấy hình như họ có tồn tại trong cuộc sống xung quanh em. Nếu trước đây độc giả chỉ ngây thơ nhìn những con người trong cái vỏ bọc chức quyền tri thức thì khi đọc truyện thầy độc giả phải nghĩ lại, phải cảnh giác và đặt câu hỏi. Thầy viết rằng đây là những chuyện thầy ghi chép, thầy sưu tầm lại nhưng em đọc và em nghĩ có cả thầy ở trong đó. Bởi vì có những đoạn cái thái độ, quan điểm đỉnh điểm, rõ ràng và có chút phần tiêu cực. Em không biết hết thầy ạ, em boăn khoăn nhưng nếu cuộc sống này mà như thế thì phải nói, phải chửi như thế mới thỏa. 

Đọc truyện thầy, em cũng được hiểu về lịch sử, thầy vẫn nghiên cứu cả về lịch sử nữa đúng không thầy?Có nhiều câu chuyện của quá khứ, thật khôi hài nhưng đau buồn. Có phải thầy rất suy nghĩ về giáo dục nước nhà không thầy? Em cảm nhận thấy tâm sự của tác giả như vừa cảm thông, vừa đả kích.

Thầy có hỏi em về truyện "Trích Ngang của mẹ" thì em thấy thế nào? Em thật sự không hiểu sao câu chuyện này lại được kết thúc như thế, nó không giống với em mong đợi lắm, cảm giác bức bách về số phận của chị Hằng không thấy được giải quyết triệt để. Em hỏi tại sao anh con trai lại phải đi tìm người cha và tìm rồi sau để làm gì, thưc ra ông ta là người khiến cho anh ta ra đời nhưng thực tế người cha này không có nghĩa lý gì để anh ta phải đi tìm.

Mấy hôm trước trên facebook có đăng một đoạn tin nhắn thế này thầy ạ:



Em chỉ nghĩ bọn này làm người còn không xong lại còn đòi làm việc, nhưng em đọc nhiều truyện, tâm sự em thấy cái giá trị đạo đức của xã hội bây giờ điên đảo, em tự thấy khó mà phán xét được điều gì bây giờ cho rõ ràng, giới hạn của thiện và ác thật mơ hồ và đảo lộn. 

Mỗi câu chuyện của thầy đều viết rất thật, như hiện thực luôn rồi thầy ạ, không hoa mĩ. Có thể có những người đọc truyện thầy thì tím tái mặt mày vì tức, có người sẽ thấy thờ ơ vì thấy như chuyện thường  như ở phường. Đối tượng còn ít trải nghiệm và kiến thức như em thì thấy vừa có tính giải trí vì rõ là buồn cười, vừa ngạc nhiên vì không ngờ. 

Truyện "Con đường xưa em đi" rất thật, trần trụi về sự thật hiển nhiên của xã hội bây giờ. Em thích nhất cách kể chuyện của thầy là hóm hỉnh mà không áp đặt. Nếu thầy hỏi em thấy gì trong câu chuyện thì lúc đó cái cốt truyện là do em nghĩ ra không phải thầy viết ra, thầy chỉ kể chuyện và độc giả hiểu.

Em nói với thầy là em suy nghĩ nhất truyện "Thương kiếp cây sau sau" vì em nghĩ rằng đây là câu chuyện phổ biến trong khoa học, em đọc truyện cây sau sau mà em cứ nghĩ đến ông Giáo sư đeo balo to đùng sau lưng, dáng người tròn gọn, không bao giờ thiếu chiếc mũ lưỡi trai đi ở sân trường hay có lần em gặp ở bến xe bus. Hihi. Liên tưởng thế có đúng không thầy, em không biết cây sau sau thế nào nhưng sẽ là hình ảnh em nhớ nhất và cứ thỏa sức mà tưởng tưởng.

Nhưng em nói thật là có truyện đọc kết bất ngờ quá, hơi tức, chưa hài lòng với cái kết đấy được, kết đơn giản thế thôi sao, tác giả viết thêm ra cho phần kết câu chuyện, riêng truyện "Mảnh đời với bến sông" có khi thầy viết thành truyện dài đi thầy, truyện này có nhiều chi tiết phải suy nghĩ quá. Hay tại thầy chỉ là người ghi chép lại câu chuyện nên thầy để đúng với những gì mà truyện diễn ra thôi ạ? Truyện "Con đường xưa em đi" cũng với cái kết bỏ lửng khiến độc giả cảm giác chưa thỏa mãn, họ có thể có cuộc đời của họ, họ không thể bất hạnh như thế được. Nếu trong hoàn cảnh xã hội bây giờ, họ có thể sống theo cách mà họ muốn không thầy? Đấy là những câu chuyện của ngày xưa hay đến hiện tại nó vẫn còn đúng vậy thầy?

Ngôn từ trong truyện thầy thật "thoái mái"  thành ra đọc truyện công chúng cũng thấy có lẽ vì thế mà cảm giác "thoải mái" lắm thầy ạ. Nói mấy truyện quan trường bằng ngôn ngữ mỉa mai và tiêu cực thế này chắc độc giả thấy hả hê. 

Vì là đã được nói chuyện và gặp thầy ở bên ngoài nên khi đọc tập truyện ngắn này, em thật sự nghĩ rằng đã có thể hiểu hơn về con người tác giả, có lẽ mỗi câu truyện là những suy tư của thầy trong một thời gian dài. Mặc dù những dòng giới thiệu cuối trang truyện về thầy thật ngắn ngủi nhưng mỗi độc giả khi đọc cuốn truyện này sẽ thấy được về cuộc đời và con người của tác giả. 

Em thật sự cảm ơn thầy đã tặng chúng em cuốn sách vào đúng thời điểm chúng em đang chuẩn bị bước vào một cánh cửa cuộc sống mới như thế này, chúng em sẽ hiểu hơn và suy nghĩ mà thấy thấm hơn khi có những va chạm trong cuộc sống nhưng trước hết chúng em đã có những cảm giác về cuộc sống khốc liệt, cái nhìn cảm thông và thực tế hơn đối với cuộc sống và những con người trong xã hội. 

Em chúc thầy thật nhiều sức khỏe thầy ạ và em mong được đón đọc những truyện của thầy trong thời gian tới thầy nhé. Hihi

THƯ GỬI TÁC GIẢ PHẠM HOÀI VŨ


[Truyện ngắn: MẢNH ĐỜI VỚI BẾN SÔNG

Thầy kính mến. 

Chúng em vừa bảo vệ khóa luận hôm trước thì hôm sau chúng em tình cờ được gặp thầy và thật thích khi được thầy tặng tập truyện ngắn "Mảnh đời với Bến sông" 

Em đọc nghiền hai tối hết tập truyện thầy à, đọc xong mỗi truyện em dừng lại một lúc rồi đến khi đọc xong hết tập truyện em đóng lại mà trong lòng còn suy nghĩ rồi tự mình có nhiều câu hỏi. 

Cuộc đời nhiều éo le như vậy sao?
Có phải khi em vừa tốt nghiệp bước ra cuộc sống em sẽ dẫn thấy được những mảng tối của cuộc sống nó giống như thầy đã viết?

Em không biết mấy đứa được thầy tặng tập truyện hay này thì chúng nó đã đọc chưa, em bảo chúng nó phải đọc đi, đọc đi trước khi đi làm, trước khi xin được một công việc để rồi đỡ phải bất ngờ, đỡ phải ngạc nhiên trước cuộc sống. 

Khi thầy hỏi em có thích truyện nào không thì em muốn nhắn lại luôn là: "Em thích cả tập truyện của thầy, câu chuyện nào của thầy cũng thật sâu cay và phải suy nghĩ thầy ạ"-Nhưng em sợ nói thế thế thì hơi chung chung, thầy lại bảo em nói nịnh thầy. 
Em không nói là em có thích hay không nhưng em phải suy nghĩ và đặt câu hỏi về những điều mà cô gái 23 tuổi như em sắp ra trường và còn rất ít những trải nghiệm cuộc sống, có nhiều chuyện mà trong thực tế của cuộc sống công việc của cấp trên, cấp dưới, người có học, người có quyền, người đi bằng chân, kẻ đi bằng đầu gối, em chưa hiểu được sâu sắc và tất cả những mỗi quan hề này thành ra khi đọc truyện thầy phần ấm ức, phần hoang mang.

Có lúc đang đọc truyện em bật cười, có lúc cười sằng sặc, em vẫn cứ nghĩ thầy chỉ viết các bài viết về khoa học, em không ngờ khi viết truyện thầy lại hài hước và dí dỏm như thế. Thưa thầy. cũng có những đoạn cuối truyện em rơm rớm nước mắt như muốn khóc vì thương nhân vật nhưng em lại thấy có điều gì làm chính em cũng thấy tưng tức, mặc dù truyện thì chỉ là câu truyện. Em đọc truyện thầy mà lại nghĩ đến những truyện của Vũ Trọng Phụng, như thế có được không thầy? Em thấy thầy không miêu tả nhân vật, cũng không giới thiệu nhân vật nhiều, thầy đặt nhân vật trong bối cảnh của họ để họ bộc lộ lời nói, bộc lộ hành động mà thể hiện cái tầm suy nghĩ, cái con người của họ. 

Em thấy đâu đấy có những người em đã từng gặp, em đã từng thấy hình như họ có tồn tại trong cuộc sống xung quanh em. Nếu trước đây độc giả chỉ ngây thơ nhìn những con người trong cái vỏ bọc chức quyền tri thức thì khi đọc truyện thầy độc giả phải nghĩ lại, phải cảnh giác và đặt câu hỏi. Thầy viết rằng đây là những chuyện thầy ghi chép, thầy sưu tầm lại nhưng em đọc và em nghĩ có cả thầy ở trong đó. Bởi vì có những đoạn cái thái độ, quan điểm đỉnh điểm, rõ ràng và có chút phần tiêu cực. Em không biết hết thầy ạ, em boăn khoăn nhưng nếu cuộc sống này mà như thế thì phải nói, phải chửi như thế mới thỏa. 

Đọc truyện thầy, em cũng được hiểu về lịch sử, thầy vẫn nghiên cứu cả về lịch sử nữa đúng không thầy?Có nhiều câu chuyện của quá khứ, thật khôi hài nhưng đau buồn. Có phải thầy rất suy nghĩ về giáo dục nước nhà không thầy? Em cảm nhận thấy tâm sự của tác giả như vừa cảm thông, vừa đả kích.

Thầy có hỏi em về truyện "Trích Ngang của mẹ" thì em thấy thế nào? Em thật sự không hiểu sao câu chuyện này lại được kết thúc như thế, nó không giống với em mong đợi lắm, cảm giác bức bách về số phận của chị Hằng không thấy được giải quyết triệt để. Em hỏi tại sao anh con trai lại phải đi tìm người cha và tìm rồi sau để làm gì, thưc ra ông ta là người khiến cho anh ta ra đời nhưng thực tế người cha này không có nghĩa lý gì để anh ta phải đi tìm.

Mấy hôm trước trên facebook có đăng một đoạn tin nhắn thế này thầy ạ:



Em chỉ nghĩ bọn này làm người còn không xong lại còn đòi làm việc, nhưng em đọc nhiều truyện, tâm sự em thấy cái giá trị đạo đức của xã hội bây giờ điên đảo, em tự thấy khó mà phán xét được điều gì bây giờ cho rõ ràng, giới hạn của thiện và ác thật mơ hồ và đảo lộn. 

Mỗi câu chuyện của thầy đều viết rất thật, như hiện thực luôn rồi thầy ạ, không hoa mĩ. Có thể có những người đọc truyện thầy thì tím tái mặt mày vì tức, có người sẽ thấy thờ ơ vì thấy như chuyện thường  như ở phường. Đối tượng còn ít trải nghiệm và kiến thức như em thì thấy vừa có tính giải trí vì rõ là buồn cười, vừa ngạc nhiên vì không ngờ. 

Truyện "Con đường xưa em đi" rất thật, trần trụi về sự thật hiển nhiên của xã hội bây giờ. Em thích nhất cách kể chuyện của thầy là hóm hỉnh mà không áp đặt. Nếu thầy hỏi em thấy gì trong câu chuyện thì lúc đó cái cốt truyện là do em nghĩ ra không phải thầy viết ra, thầy chỉ kể chuyện và độc giả hiểu.

Em nói với thầy là em suy nghĩ nhất truyện "Thương kiếp cây sau sau" vì em nghĩ rằng đây là câu chuyện phổ biến trong khoa học, em đọc truyện cây sau sau mà em cứ nghĩ đến ông Giáo sư đeo balo to đùng sau lưng, dáng người tròn gọn, không bao giờ thiếu chiếc mũ lưỡi trai đi ở sân trường hay có lần em gặp ở bến xe bus. Hihi. Liên tưởng thế có đúng không thầy, em không biết cây sau sau thế nào nhưng sẽ là hình ảnh em nhớ nhất và cứ thỏa sức mà tưởng tưởng.

Nhưng em nói thật là có truyện đọc kết bất ngờ quá, hơi tức, chưa hài lòng với cái kết đấy được, kết đơn giản thế thôi sao, tác giả viết thêm ra cho phần kết câu chuyện, riêng truyện "Mảnh đời với bến sông" có khi thầy viết thành truyện dài đi thầy, truyện này có nhiều chi tiết phải suy nghĩ quá. Hay tại thầy chỉ là người ghi chép lại câu chuyện nên thầy để đúng với những gì mà truyện diễn ra thôi ạ? Truyện "Con đường xưa em đi" cũng với cái kết bỏ lửng khiến độc giả cảm giác chưa thỏa mãn, họ có thể có cuộc đời của họ, họ không thể bất hạnh như thế được. Nếu trong hoàn cảnh xã hội bây giờ, họ có thể sống theo cách mà họ muốn không thầy? Đấy là những câu chuyện của ngày xưa hay đến hiện tại nó vẫn còn đúng vậy thầy?

Ngôn từ trong truyện thầy thật "thoái mái"  thành ra đọc truyện công chúng cũng thấy có lẽ vì thế mà cảm giác "thoải mái" lắm thầy ạ. Nói mấy truyện quan trường bằng ngôn ngữ mỉa mai và tiêu cực thế này chắc độc giả thấy hả hê. 

Vì là đã được nói chuyện và gặp thầy ở bên ngoài nên khi đọc tập truyện ngắn này, em thật sự nghĩ rằng đã có thể hiểu hơn về con người tác giả, có lẽ mỗi câu truyện là những suy tư của thầy trong một thời gian dài. Mặc dù những dòng giới thiệu cuối trang truyện về thầy thật ngắn ngủi nhưng mỗi độc giả khi đọc cuốn truyện này sẽ thấy được về cuộc đời và con người của tác giả. 

Em thật sự cảm ơn thầy đã tặng chúng em cuốn sách vào đúng thời điểm chúng em đang chuẩn bị bước vào một cánh cửa cuộc sống mới như thế này, chúng em sẽ hiểu hơn và suy nghĩ mà thấy thấm hơn khi có những va chạm trong cuộc sống nhưng trước hết chúng em đã có những cảm giác về cuộc sống khốc liệt, cái nhìn cảm thông và thực tế hơn đối với cuộc sống và những con người trong xã hội. 

Em chúc thầy thật nhiều sức khỏe thầy ạ và em mong được đón đọc những truyện của thầy trong thời gian tới thầy nhé. Hihi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét