ABOUT AUTHOR

Cái giá của tự do rất đắt, nó còn phải trả giá đắt hơn nhiều cho một người phụ nữ. Có thể hi sinh nhan sắc, cái tôi cá nhân để dấn thân vào con đường tự làm chủ, mải mê mà từ bỏ những tháng nga thanh xuân hưởng thụ. Nhưng là thế, tự do từ xưa đến naz không phải tự dưng mà người ta có được, vẫn phải đấu tranh bằng sương máu mồ hôi nước mắt, đã bao nhiêu con người hi sinh trong lịch sử.
Vậz nếu như bạn là một bóng hồng công sở đang muốn vứt bỏ những nguyên tắc nhàm chán, sự thụ động của giờ giấc văn phòng và muốn bước ra ngoài tạo dựng cho mình một lối đi riêng thì hãy đọc những lời tâm sự mà tôi cùng vô tình đọc được. Đây thật sự là cảm xúc và chia sẻ về những gì mà bạn sẽ phải trải qua.
""Tôi học FTU2. Giờ tôi tự làm cho chính mình (self-employed). Tôi không startup, startup lớn lao quá, tôi chưa có cái tầm vóc ấy. Tôi chỉ kinh doanh nhỏ lẻ thôi.
Ngày xưa từng đi làm thuê cho người khác, cũng làm truyền thông, cũng được chủ doanh nghiệp ngồi hỏi tư vấn truyền thông các kiểu. Mà chuyện đó đã cũ rồi. Tôi dẹp hết, vứt hết, vứt mấy cái mác kêu kêu "communication executive" (chuyên viên truyền thông) hay "communication manager" (giám đốc truyền thông) các kiểu. Vứt cuộc sống fancy sáng dậy lựa váy vủng, tô son siếc, nhảy lên xe chạy cái vèo tới công ty. Xuống xe, bấm cửa thang máy, lắc hông qua lại cho nó điệu đà, rảnh rảnh lôi điện thoại ra ngắm xem son hôm nay đã đủ đẹp chưa? Túi hôm nay đã ton sur ton với váy áo chưa? Bấm thẻ, ngồi vào chỗ làm, máy lạnh phà phà mát rượi, đi pha cốc cà phê, uống vài ngụm cho tỉnh táo tinh thần, rồi làm việc.
Tối 6h xong việc thì team tụ họp ăn uống, xem phim, nhậu nhẹt, khi thì 8h xong, khi thì 9h xong. Lết được về nhà là 10h tối rồi. Lúc đấy chỉ có lướt facebook, up hình, up status, chat bắn tim qua lại, tắm giặt rồi ngủ. Sáng mai lại cái vòng quay đấy. Váy váy áo áo, ăn ăn uống uống, nhậu nhậu nhẹt nhẹt. Tất nhiên không thể thiếu kèm theo các cuộc vui là tám nhảm. Từ ông CEO A gặp dớp gì, đến công ty B truyền thông dở, đến đánh giá sản phẩm C launching thành công, rồi anh D cãi nhau với anh Z tung trời khói lửa, cô Y làm vậy là sai lắm, vừa không có bản lĩnh vừa dốt chuyên môn…
Chao ôi là tám, chửi sếp, phán xét người ta, có nói cả ngày cũng không hết được. Mà có chuyện gì để làm ngoài công việc, tám nhảm, than vãn đâu? Cả ngày ngồi trong văn phòng, nắng không tới mặt, mưa không tới đầu. Có khi ngoài kia Sài Gòn đang mưa muốn lụt hết cả đường phố, thì trong văn phòng máy lạnh ấy thậm chí còn chẳng biết là mưa có tồn tại.
Rồi tiền là tiền. Làm cũng có tiền đấy mà sao nó cứ bay đi đâu hết. Quần áo này, váy này, giày dép này, vòng nhẫn này, cà phê này, nhậu nhẹt này, phim phiếc này. Cứ team, bạn bè, công ty tụ họp vài bận là triệu triệu chớp cánh bay đi thôi. Cuối tháng lại quay về mì gói, cơm nguội, chực chờ lương tới. Lương mà dám tới trễ 1 ngày là thôi rồi, sếp hay quản lý gì cũng được chửi tơi bời khói lửa hết. Tao làm muốn chớt mà không trả lương cho tao là sao?
Rồi chán. Chán cái cuộc sống ấy. Chán những cuộc trò chuyện vụn vặt, hết quần áo váy vóc son môi lại tới bình phẩm ca sĩ diễn viên rồi đánh giá chuyện nhà chuyện con chuyện gia đình sếp.
Đến lúc, mệt.
Tôi bỏ.
Đi ra tự buôn bán. Tự kinh doanh. Chắc mẩm là đời nó sẽ lên hương lắm. Từ làm thuê, tao đã lên được làm chủ. Ồ yes. Theo xu hướng. Oai phết. Kể ra thì không có vốn, nhưng không sao, tới đâu hay tới đó.
Thế là biết mùi.
Trước khi đi buôn bán, có 1 anh đi trước, khuyên là: "Em làm chắc chắn là được. Vấn đề em có dám vứt cái tôi đi không? Em có đủ mặt dày không?".
Chao ôi, có đủ mặt dày không?
Ừ, tôi có đủ mặt dày không?
Không có vốn. May mà có người quen, được lấy hàng trước trả tiền sau. Lúc lấy hàng, mới kinh doanh, không nắm chắc giá cả, bán hơi bị hớ, chị chủ nguồn hàng nói: "Thôi chị giảm cho mày. Tao bán nhiều, tao giảm không sao. Mày có mấy đơn hàng đâu". Tôi cúi đầu. Đúng. Chị nói đúng. Phải người tốt lắm mới thương mình như thế
Nhưng cái chữ có – mấy – đơn – hàng – đâu nó mô tả đúng cái tình cảnh của mình. Cái đó mới là đắng cay.
Ngày xưa thì hết váy lại đến giày cao gót, đi bộ 200m là đã than lở trời lở đất. Giờ thì chỉ quần jean áo thun dép bệt, Sài Gòn có bốn hướng Bình Thạnh, Bình Tân, Bình Chánh, Gò Vấp thì 1 ngày chạy hết cả bốn. Sài Gòn nắng như cái chảo lửa, thế mà 12h cũng phi ra đường. Ở nhà thì mất đơn hàng, ra đường thì có tiền, chọn đi! Có mà là 12h đêm cũng xông ra tuốt chứ đừng nói gì là giờ trưa thế. Cơm ăn thì ngày 3 bữa, ngày 2 bữa, ngày thì 3 bữa cộng làm một.
Ngày xưa thích câng mặt lên bình phẩm "quảng cáo này dở", "chiến dịch này không hay"... Giờ thì đến 1/10 cái chiến dịch đó mình cũng không làm được. Tiền đâu mà làm? Hệ thống đâu mà làm? Chạy quảng cáo facebook ngày xưa tiêu cả trăm ngàn thấy quá ít, phải xài vài triệu mới biết hiệu quả đến đâu. Giờ facebook cắn 3 chục nghìn thôi mà không ra đơn hàng nhìn cũng thấy đứt mấy khúc ruột. Là tiền đấy, là tiền đấy, không phải hến ngoài biển đâu mà lượm, cũng không phải lá mít mà hái, facebook mày đã tiêu tiền thế thì làm ơn cho tao cái đơn hàng được không??
Ngày xưa bước vào công ty nhà người ta thì bình phẩm, phê phán, góp ý, cái này xấu quá, cái kia tệ quá anh ạ, sao anh không sửa đi? Giờ thì căng mặt ra cười nghe người ta góp ý, em không được, cái này không hay, cái kia không tốt. Đấy. Đời vốn tức cười, là vốn tức lắm vẫn phải cười. Người ta góp ý là muốn tốt cho mình, quá cám ơn. Mà còn làm? Sửa 1 cái là bay 1 cục tiền. Chỉnh 1 câu lại bay 1 cục tiền. Tiền, tiền. Rồi thời gian, thời gian không đủ. Rồi nhân sự, không dám thuê người, làm gì có tiền trả cho họ? Rồi đơn hàng, hôm nay từ sáng đến chiều không ra đơn hàng đã thấy nhấp nhổm như ngồi chảo lửa. Khách vừa inbox là tôi như được lôi từ địa ngục lên thiên đường, vội vã nhào vào chat ngay. Inbox bạn bè một nghìn năm không trả lời nhưng inbox khách là trong vòng 1 phút phải có reply ngay lập tức.
Ngày xưa làm truyền thông đấy. Cũng ghê gớm đấy. Thế mà bây giờ còn không tự truyền thông nổi cho thương hiệu của mình. Như cái tát vào mặt.
Rồi cái tôi tan nát.
Cái tôi tan nát qua mấy lần chửi, nghe góp ý, bị mắng, rồi khách hỏi, hàng em đâu, sao không đến. Cái tôi tan nát qua một tỉ chuyện không như ý mình. Hôm nay muốn chạy quảng cáo thì thẻ visa bị cấm. Hôm nay muốn viết xong bài thì đủ thứ xảy ra.
Hễ cái gì mà lên plan là không làm được theo plan. Xưa viết plan cho khách là cũng phải powerpoint, Excel, timeline, gửi qua email, tracking timeline. Giờ chán quá không thèm plan Excel nữa, tao viết ra giấy cho lẹ, hỏng thì sửa cho nhanh. Timeline vứt đi, đơn hàng mới là tất cả.
Rồi cái tôi tan nát qua những lần thiếu tiền. Tiền, tiền, tiền! Hồi làm thuê chẳng thấy tiền quan trọng bởi vì sướng quá, dù ngày hôm đó có vểnh râu lên lướt facebook vẫn có tiền lương chạy vào tài khoản. Còn giờ đứa nào dám nói tiền không quan trọng ra đây dùm cái, tát vào mặt tôi 1 phát xem thử đây là thực hay là mơ? Nói là tiền không quan trọng? Đúng, không quan trọng bởi nó quá quan trọng! 1 ngày thức dậy là 1 ngày tự hỏi: Kiếm tiền như thế nào? Đơn hàng ở đâu? Phải làm gì để tăng sale? Rồi làm gì, làm gì nữa?
Nhiều lúc cảm xúc nó lên cao đỉnh điểm, vừa muốn khóc vừa muốn cười sằng sặc. Có khi mặt bình thản im lặng là thế nhưng kỳ thực đang điên tiết. Có khi buồn khủng khiếp. Làm vài tháng mà trăm lần tự hỏi mình có đang đi đúng đường hay không? Bao nhiêu lần nghĩ hay là thôi lấy 1 công việc làm thuê? Thực ra tôi vẫn phải đang làm thuê part time để có 1 nguồn tiền cơ bản đủ nuôi sống mình hằng tháng. Tiếp tục hay dừng lại? Sao mà tôi chưa bao giờ hiểu là tự làm chủ nó vất vả thế này? Động một tí đến tiền thôi cũng giãy nảy lên vì sợ rủi ro. Kinh doanh không có vốn, làm gì cũng sợ không thu lại được tiền, làm gì cũng sợ lỗ. Thế mà ngày xưa sếp không duyệt kế hoạch thì ngoài miệng cười còn trong lòng chửi mười tám đời tổ tông sếp không trân trọng chất xám của em. Giờ thì chất xám cái gì! Chỉ có tiền và đơn hàng mới là quan trọng để nuôi sống tôi, nuôi sống cái thương hiệu bé tí của tôi, từng ngày…
Rồi khi thấy bạn bè chụp ảnh check in quán ăn nhà hàng, lại thấy lòng quặn lại. Rồi up ảnh váy váy áo áo, son son phấn phấn, thấy lòng mình lại đứt ra từng khúc. Ganh tị quá. Tụi nó sướng ghê. Nắng không tới mặt. Mưa không tới đầu. Còn mình ngồi ở giữa 1 đống ngổn ngang, với 1 cái thương hiệu không ai biết tới, 1 số tiền nợ nguồn hàng, dự định tương lai xoắn xuýt với hiện tại, học hành, tốt nghiệp, công việc tạm thời, và đủ thứ khác. Lắm lúc muốn bật khóc ngay giữa cái đống đấy.
Nhưng tôi vẫn đi. Có chọn lại cũng không chọn đi làm thuê
Lỡ tự làm cho mình rồi. Lỡ hiểu cái cảm giác đó rồi. Cái tôi tan nát. Cái sự "chảnh" – mà FTUer ai cũng có không ít thì nhiều – nó tan nát. Thấy mình chẳng khác gì ông bán cơm hay bà bán quán. Chẳng có gì ưu việt hơn cả, chúng ta đều giống nhau. Chả có gì để mà kênh với chả kiệu.
Giờ chẳng có gì xấu hổ. Xưa khi hết tiền không dám đi café với bạn bè, sợ lúc móc tiền trả nó thấy tiền lẻ nó khinh cho. Giờ bước vào thế giới di động, túm sale hỏi han đủ thứ trên trời dưới biển, thử 3 cái điện thoại đến lúc móc tiền ra trả mới thấy thiếu 51.000 đồng. Thế thôi chào 4 bạn nhân viên thế giới di động tớ đi về. Chả thấy xấu hổ. Chả thấy ngại ngùng. Ừ thì tui hết tiền như thế đấy. Gặp bạn bè, nói thẳng ra: Tao nghèo, ồ kế? Thích thì chơi, không thích thì nghỉ. Tui giờ nghèo thế đấy, làm gì nhau?
Giờ chẳng có gì là tiểu thư khuê các. Cũng chẳng có ngại nắng ngại gió "ngại xa ngại mệt" mà cái dân văn phòng hay kêu ca. Giờ cũng không còn cái than vãn, sếp khó, việc nặng, khách hàng như đồ điên mà xưa khi đi làm hay nói. Giờ thì ai mang tiền đến cho tui thì đó là thượng đế. Chấm hết. Không có gì là khó, cái khó đã trải qua rồi. Giờ chỉ có khó hơn và khó hơn nữa thôi. Mà thôi chả có gì sợ. Kệ nó. Đã ra nông nỗi này rồi, thì cũng chẳng có mấy cái gì tệ hơn được đâu. Cùng lắm là nghèo như thế này. Thì sao? Kệ. Chả sợ. Cứ làm thôi.
Giờ đã hiểu thế nào là sự cô đơn. Đó là cảm giác không có ai hiểu mình. Bạn bè không hiểu được. Người tốt thì góp ý chân thành cho thương hiệu, cái cảm ơn đó không bao giờ hết được. Người không tốt thì khinh nó là dân buôn bán, nghi là nó tính trục lợi gì ở mình đây, không chơi nữa. Ừ thì thôi. Kệ bạn. Cái cô đơn, cái lo lắng, những cảm xúc đỉnh điểm: lo lắng đỉnh điểm, buồn bã đỉnh điểm, hồi hộp từng ngày, trông chờ từng đơn hàng... sự cô đơn khi thấy con đường của mình hiếm người hiểu, thấy tầm nhìn của mình không trở thành hiện thực mà bây giờ toàn thấy là thử thách ngổn ngang… Thật là giờ đã hiểu. Hiểu rồi thì không trở lại được. Cái cô đơn của tự làm chủ nó kỳ lạ lắm, nó buồn là thế, nó hoang mang là thế, mà sao biết 1 lần rồi là không dứt ra được… Tại sao thế nhỉ?

Mới đây, bài tự sự ngắn của một thành viên đăng tải trên trang Confession FTU (Trang của các bạn sinh viên ĐH Ngoại Thương, Hà Nội) kể về chuỗi hành trình để trở thành một người kinh doanh tự do (freelancer) thu hút sự quan tâm của đông đảo cư dân mạng. Được biết câu chuyện này được chia sẻ từ khi bắt đầu bước vào làm kinh doanh tự do lúc 21 tuổi khiến không ít người ngưỡng mộ.
Những dòng kể về quá trình từ một nhân viên văn phòng rồi trở thành một người kinh doanh tự do, tự mình làm chủ mình của cô nàng từng học ĐH Ngoại Thương cho mọi người những cái nhìn mới hơn về chuyện lựa chọn công việc văn phòng hay lao ra ngoài tự mình khởi nghiệp.
Chúng tôi xin trích những dòng chia sẻ này:
"Tôi học FTU2. Giờ tôi tự làm cho chính mình (self-employed). Tôi không startup, startup lớn lao quá, tôi chưa có cái tầm vóc ấy. Tôi chỉ kinh doanh nhỏ lẻ thôi.
Ngày xưa từng đi làm thuê cho người khác, cũng làm truyền thông, cũng được chủ doanh nghiệp ngồi hỏi tư vấn truyền thông các kiểu. Mà chuyện đó đã cũ rồi. Tôi dẹp hết, vứt hết, vứt mấy cái mác kêu kêu "communication executive" (chuyên viên truyền thông) hay "communication manager" (giám đốc truyền thông) các kiểu. Vứt cuộc sống fancy sáng dậy lựa váy vủng, tô son siếc, nhảy lên xe chạy cái vèo tới công ty. Xuống xe, bấm cửa thang máy, lắc hông qua lại cho nó điệu đà, rảnh rảnh lôi điện thoại ra ngắm xem son hôm nay đã đủ đẹp chưa? Túi hôm nay đã ton sur ton với váy áo chưa? Bấm thẻ, ngồi vào chỗ làm, máy lạnh phà phà mát rượi, đi pha cốc cà phê, uống vài ngụm cho tỉnh táo tinh thần, rồi làm việc.
Tối 6h xong việc thì team tụ họp ăn uống, xem phim, nhậu nhẹt, khi thì 8h xong, khi thì 9h xong. Lết được về nhà là 10h tối rồi. Lúc đấy chỉ có lướt facebook, up hình, up status, chat bắn tim qua lại, tắm giặt rồi ngủ. Sáng mai lại cái vòng quay đấy. Váy váy áo áo, ăn ăn uống uống, nhậu nhậu nhẹt nhẹt. Tất nhiên không thể thiếu kèm theo các cuộc vui là tám nhảm. Từ ông CEO A gặp dớp gì, đến công ty B truyền thông dở, đến đánh giá sản phẩm C launching thành công, rồi anh D cãi nhau với anh Z tung trời khói lửa, cô Y làm vậy là sai lắm, vừa không có bản lĩnh vừa dốt chuyên môn…
Chao ôi là tám, chửi sếp, phán xét người ta, có nói cả ngày cũng không hết được. Mà có chuyện gì để làm ngoài công việc, tám nhảm, than vãn đâu? Cả ngày ngồi trong văn phòng, nắng không tới mặt, mưa không tới đầu. Có khi ngoài kia Sài Gòn đang mưa muốn lụt hết cả đường phố, thì trong văn phòng máy lạnh ấy thậm chí còn chẳng biết là mưa có tồn tại.
Hành trình bỏ việc, về tự làm cho chính mình của cô gái cựu SV Ngoại thương gây bão mạng - Ảnh 1.
Làm việc văn phòng vốn nhẹ nhàng, nắng không tới mặt, mưa chẳng tới đầu?
Rồi tiền là tiền. Làm cũng có tiền đấy mà sao nó cứ bay đi đâu hết. Quần áo này, váy này, giày dép này, vòng nhẫn này, cà phê này, nhậu nhẹt này, phim phiếc này. Cứ team, bạn bè, công ty tụ họp vài bận là triệu triệu chớp cánh bay đi thôi. Cuối tháng lại quay về mì gói, cơm nguội, chực chờ lương tới. Lương mà dám tới trễ 1 ngày là thôi rồi, sếp hay quản lý gì cũng được chửi tơi bời khói lửa hết. Tao làm muốn chớt mà không trả lương cho tao là sao?
Rồi chán. Chán cái cuộc sống ấy. Chán những cuộc trò chuyện vụn vặt, hết quần áo váy vóc son môi lại tới bình phẩm ca sĩ diễn viên rồi đánh giá chuyện nhà chuyện con chuyện gia đình sếp.
Đến lúc, mệt.
Tôi bỏ.
Đi ra tự buôn bán. Tự kinh doanh. Chắc mẩm là đời nó sẽ lên hương lắm. Từ làm thuê, tao đã lên được làm chủ. Ồ yes. Theo xu hướng. Oai phết. Kể ra thì không có vốn, nhưng không sao, tới đâu hay tới đó.
Thế là biết mùi.
Trước khi đi buôn bán, có 1 anh đi trước, khuyên là: "Em làm chắc chắn là được. Vấn đề em có dám vứt cái tôi đi không? Em có đủ mặt dày không?".
Chao ôi, có đủ mặt dày không?
Ừ, tôi có đủ mặt dày không?
Không có vốn. May mà có người quen, được lấy hàng trước trả tiền sau. Lúc lấy hàng, mới kinh doanh, không nắm chắc giá cả, bán hơi bị hớ, chị chủ nguồn hàng nói: "Thôi chị giảm cho mày. Tao bán nhiều, tao giảm không sao. Mày có mấy đơn hàng đâu". Tôi cúi đầu. Đúng. Chị nói đúng. Phải người tốt lắm mới thương mình như thế.
Hành trình bỏ việc, về tự làm cho chính mình của cô gái cựu SV Ngoại thương gây bão mạng - Ảnh 2.
Đi làm văn phong chao ôi là tám, chửi sếp, phán xét người ta, có nói cả ngày cũng không hết được - (Ảnh minh họa)
Nhưng cái chữ có – mấy – đơn – hàng – đâu nó mô tả đúng cái tình cảnh của mình. Cái đó mới là đắng cay.
Ngày xưa thì hết váy lại đến giày cao gót, đi bộ 200m là đã than lở trời lở đất. Giờ thì chỉ quần jean áo thun dép bệt, Sài Gòn có bốn hướng Bình Thạnh, Bình Tân, Bình Chánh, Gò Vấp thì 1 ngày chạy hết cả bốn. Sài Gòn nắng như cái chảo lửa, thế mà 12h cũng phi ra đường. Ở nhà thì mất đơn hàng, ra đường thì có tiền, chọn đi! Có mà là 12h đêm cũng xông ra tuốt chứ đừng nói gì là giờ trưa thế. Cơm ăn thì ngày 3 bữa, ngày 2 bữa, ngày thì 3 bữa cộng làm một.
Ngày xưa thích câng mặt lên bình phẩm "quảng cáo này dở", "chiến dịch này không hay"... Giờ thì đến 1/10 cái chiến dịch đó mình cũng không làm được. Tiền đâu mà làm? Hệ thống đâu mà làm? Chạy quảng cáo facebook ngày xưa tiêu cả trăm ngàn thấy quá ít, phải xài vài triệu mới biết hiệu quả đến đâu. Giờ facebook cắn 3 chục nghìn thôi mà không ra đơn hàng nhìn cũng thấy đứt mấy khúc ruột. Là tiền đấy, là tiền đấy, không phải hến ngoài biển đâu mà lượm, cũng không phải lá mít mà hái, facebook mày đã tiêu tiền thế thì làm ơn cho tao cái đơn hàng được không??
Ngày xưa bước vào công ty nhà người ta thì bình phẩm, phê phán, góp ý, cái này xấu quá, cái kia tệ quá anh ạ, sao anh không sửa đi? Giờ thì căng mặt ra cười nghe người ta góp ý, em không được, cái này không hay, cái kia không tốt. Đấy. Đời vốn tức cười, là vốn tức lắm vẫn phải cười. Người ta góp ý là muốn tốt cho mình, quá cám ơn. Mà còn làm? Sửa 1 cái là bay 1 cục tiền. Chỉnh 1 câu lại bay 1 cục tiền. Tiền, tiền. Rồi thời gian, thời gian không đủ. Rồi nhân sự, không dám thuê người, làm gì có tiền trả cho họ? Rồi đơn hàng, hôm nay từ sáng đến chiều không ra đơn hàng đã thấy nhấp nhổm như ngồi chảo lửa. Khách vừa inbox là tôi như được lôi từ địa ngục lên thiên đường, vội vã nhào vào chat ngay. Inbox bạn bè một nghìn năm không trả lời nhưng inbox khách là trong vòng 1 phút phải có reply ngay lập tức.
Ngày xưa làm truyền thông đấy. Cũng ghê gớm đấy. Thế mà bây giờ còn không tự truyền thông nổi cho thương hiệu của mình. Như cái tát vào mặt.
Rồi cái tôi tan nát.
Cái tôi tan nát qua mấy lần chửi, nghe góp ý, bị mắng, rồi khách hỏi, hàng em đâu, sao không đến. Cái tôi tan nát qua một tỉ chuyện không như ý mình. Hôm nay muốn chạy quảng cáo thì thẻ visa bị cấm. Hôm nay muốn viết xong bài thì đủ thứ xảy ra.
Hễ cái gì mà lên plan là không làm được theo plan. Xưa viết plan cho khách là cũng phải powerpoint, Excel, timeline, gửi qua email, tracking timeline. Giờ chán quá không thèm plan Excel nữa, tao viết ra giấy cho lẹ, hỏng thì sửa cho nhanh. Timeline vứt đi, đơn hàng mới là tất cả.
Rồi cái tôi tan nát qua những lần thiếu tiền. Tiền, tiền, tiền! Hồi làm thuê chẳng thấy tiền quan trọng bởi vì sướng quá, dù ngày hôm đó có vểnh râu lên lướt facebook vẫn có tiền lương chạy vào tài khoản. Còn giờ đứa nào dám nói tiền không quan trọng ra đây dùm cái, tát vào mặt tôi 1 phát xem thử đây là thực hay là mơ? Nói là tiền không quan trọng? Đúng, không quan trọng bởi nó quá quan trọng! 1 ngày thức dậy là 1 ngày tự hỏi: Kiếm tiền như thế nào? Đơn hàng ở đâu? Phải làm gì để tăng sale? Rồi làm gì, làm gì nữa?
Nhiều lúc cảm xúc nó lên cao đỉnh điểm, vừa muốn khóc vừa muốn cười sằng sặc. Có khi mặt bình thản im lặng là thế nhưng kỳ thực đang điên tiết. Có khi buồn khủng khiếp. Làm vài tháng mà trăm lần tự hỏi mình có đang đi đúng đường hay không? Bao nhiêu lần nghĩ hay là thôi lấy 1 công việc làm thuê? Thực ra tôi vẫn phải đang làm thuê part time để có 1 nguồn tiền cơ bản đủ nuôi sống mình hằng tháng. Tiếp tục hay dừng lại? Sao mà tôi chưa bao giờ hiểu là tự làm chủ nó vất vả thế này? Động một tí đến tiền thôi cũng giãy nảy lên vì sợ rủi ro. Kinh doanh không có vốn, làm gì cũng sợ không thu lại được tiền, làm gì cũng sợ lỗ. Thế mà ngày xưa sếp không duyệt kế hoạch thì ngoài miệng cười còn trong lòng chửi mười tám đời tổ tông sếp không trân trọng chất xám của em. Giờ thì chất xám cái gì! Chỉ có tiền và đơn hàng mới là quan trọng để nuôi sống tôi, nuôi sống cái thương hiệu bé tí của tôi, từng ngày…
Hành trình bỏ việc, về tự làm cho chính mình của cô gái cựu SV Ngoại thương gây bão mạng - Ảnh 3.
Khi tự lập nghiệp, nhiều người đã phải nếm quả đắng khi hàng đống đơn hàng không thể quản lý nổi - (Ảnh minh họa)
Rồi khi thấy bạn bè chụp ảnh check in quán ăn nhà hàng, lại thấy lòng quặn lại. Rồi up ảnh váy váy áo áo, son son phấn phấn, thấy lòng mình lại đứt ra từng khúc. Ganh tị quá. Tụi nó sướng ghê. Nắng không tới mặt. Mưa không tới đầu. Còn mình ngồi ở giữa 1 đống ngổn ngang, với 1 cái thương hiệu không ai biết tới, 1 số tiền nợ nguồn hàng, dự định tương lai xoắn xuýt với hiện tại, học hành, tốt nghiệp, công việc tạm thời, và đủ thứ khác. Lắm lúc muốn bật khóc ngay giữa cái đống đấy.
Nhưng tôi vẫn đi. Có chọn lại cũng không chọn đi làm thuê
Lỡ tự làm cho mình rồi. Lỡ hiểu cái cảm giác đó rồi. Cái tôi tan nát. Cái sự "chảnh" – mà FTUer ai cũng có không ít thì nhiều – nó tan nát. Thấy mình chẳng khác gì ông bán cơm hay bà bán quán. Chẳng có gì ưu việt hơn cả, chúng ta đều giống nhau. Chả có gì để mà kênh với chả kiệu.
Giờ chẳng có gì xấu hổ. Xưa khi hết tiền không dám đi café với bạn bè, sợ lúc móc tiền trả nó thấy tiền lẻ nó khinh cho. Giờ bước vào thế giới di động, túm sale hỏi han đủ thứ trên trời dưới biển, thử 3 cái điện thoại đến lúc móc tiền ra trả mới thấy thiếu 51.000 đồng. Thế thôi chào 4 bạn nhân viên thế giới di động tớ đi về. Chả thấy xấu hổ. Chả thấy ngại ngùng. Ừ thì tui hết tiền như thế đấy. Gặp bạn bè, nói thẳng ra: Tao nghèo, ồ kế? Thích thì chơi, không thích thì nghỉ. Tui giờ nghèo thế đấy, làm gì nhau?
Giờ chẳng có gì là tiểu thư khuê các. Cũng chẳng có ngại nắng ngại gió "ngại xa ngại mệt" mà cái dân văn phòng hay kêu ca. Giờ cũng không còn cái than vãn, sếp khó, việc nặng, khách hàng như đồ điên mà xưa khi đi làm hay nói. Giờ thì ai mang tiền đến cho tui thì đó là thượng đế. Chấm hết. Không có gì là khó, cái khó đã trải qua rồi. Giờ chỉ có khó hơn và khó hơn nữa thôi. Mà thôi chả có gì sợ. Kệ nó. Đã ra nông nỗi này rồi, thì cũng chẳng có mấy cái gì tệ hơn được đâu. Cùng lắm là nghèo như thế này. Thì sao? Kệ. Chả sợ. Cứ làm thôi.
Giờ đã hiểu thế nào là sự cô đơn. Đó là cảm giác không có ai hiểu mình. Bạn bè không hiểu được. Người tốt thì góp ý chân thành cho thương hiệu, cái cảm ơn đó không bao giờ hết được. Người không tốt thì khinh nó là dân buôn bán, nghi là nó tính trục lợi gì ở mình đây, không chơi nữa. Ừ thì thôi. Kệ bạn. Cái cô đơn, cái lo lắng, những cảm xúc đỉnh điểm: lo lắng đỉnh điểm, buồn bã đỉnh điểm, hồi hộp từng ngày, trông chờ từng đơn hàng... sự cô đơn khi thấy con đường của mình hiếm người hiểu, thấy tầm nhìn của mình không trở thành hiện thực mà bây giờ toàn thấy là thử thách ngổn ngang… Thật là giờ đã hiểu. Hiểu rồi thì không trở lại được. Cái cô đơn của tự làm chủ nó kỳ lạ lắm, nó buồn là thế, nó hoang mang là thế, mà sao biết 1 lần rồi là không dứt ra được… Tại sao thế nhỉ?

Hành trình bỏ việc, về tự làm cho chính mình của cô gái cựu SV Ngoại thương gây bão mạng - Ảnh 4.
Kiếm tiền chưa bao giờ là việc dễ dàng - (Ảnh minh họa)
Và ước mơ. Ước mơ vẫn còn nguyên đó. Và tầm nhìn. Nhìn là vài tháng nữa, 1 năm nữa mình muốn gì. Lắm lúc bước vào quán café, ví như The Coffee House chẳng hạn, không bao giờ hết ngưỡng mộ tầm nhìn của người đứng đầu. Giỏi quá. Làm được 1 chuỗi đẹp đẽ thế này. Còn mình vài đơn hàng vài khách hàng thôi cũng xử không xong. Tầm nhìn của họ xa quá.
Một ngày nào đó, mình sẽ được như họ. Mình sẽ giỏi được như họ. Mình sẽ xử lý được như họ. Giờ tầm vóc mình còn bé, đời tặng cho ít thử thách be bé, phải vật lộn cho nó xong. Thuyền to thì gió lớn. Mình sẽ làm được chuyện lớn, khi tầm vóc đủ lớn. Chắc chắn 1 ngày nào đó sẽ được. Chắc chắn. Giờ không sao. Mình còn trẻ lắm. Mới có hai mấy tuổi thôi. Đời mình còn dài, cơ hội còn nhiều, miễn là mình chịu cố gắng. Miễn là mình kiên cường. Con gái thì sao chứ, giới tính không liên quan gì cả. Chỉ cần có bản lĩnh, còn ước mơ, vẫn tin tưởng và kiên trì. Chắc chắn 1 ngày nào đó mình sẽ làm được.
Và thế, những buồn vui suốt mấy tháng qua không biết viết thế nào cho đủ.
Chỉ có vài lời gửi đến FTUer. Các bạn thích sao cũng được, làm thuê thì sướng cái là an toàn an tâm. Tự làm chủ thì bạn thấy hành trình của mình rồi đó, từ phấn khích đến sợ hãi đến tơi bời đều có cả. Chỉ được tự do, nhưng tự chịu trách nhiệm cho tất cả. Ôi cái tự do giá phải trả sao mà đắt thế.
Làm thuê thì cái tôi dễ lên cao chót vót khi thấy mình tạo được thành quả. Đôi khi mình quên mất nhờ hệ thống có sẵn của công ty mình mới đạt thành quả nhanh thế. Tự làm chủ dễ gặp cái tôi tan nát khi thấy mình không làm được gì ra hồn chả có cái gì hậu thuẫn.
Thế mới hiểu sao người ta bảo tự làm chủ phải có đam mê. Ừ, phải có 1 cái gì đó ngọt ngào như đam mê, để ăn tạm cho đỡ những lúc cay đắng. Mà lúc cay đắng thì nhiều lắm. Đếm không nổi đâu. Lắm lúc chỉ biết ngồi bần thần, uống cốc cà phê, chẳng nghĩ gì cả, phần vì nhiều thứ quá không biết nghĩ gì, phần vì buồn quá không nghĩ ra được gì nên hồn.
Nhưng tôi vẫn thích. Vẫn thích làm chủ. Kể từ khi làm chủ, tôi thấy mình rất thường, rất gần, và rất đời. Chẳng có gì cao sang, chẳng có gì quý phái. Chỉ như bà bán rau ngoài chợ thôi. Mỗi ngày còn sống và chiến đấu là 1 ngày vui. Hôm nay thất bại thì có sao cơ chứ, thất bại đâu phải gặp lần đầu, đã thất bại đến nỗi chán luôn rồi, không sợ thất bại nữa rồi.
Khi làm chủ, tôi thấy mình sống từng ngày thật ý nghĩa, thật mặn, thật chất. Không còn những ngày chỉ trông đồng hồ đến 6h tối để bay ra khỏi công ty, không còn những ngày sáng thức dậy thấy đồng hồ chỉ 8h là chán, không muốn thay đồ đi làm. Mỗi sáng lại 1 câu hỏi: Hôm nay làm gì để tăng sale đây?
Kết quả cuối ngày nó sẽ là đáp án cho nỗ lực của mình. Mà nó phũ phàng lắm. Làm tốt hay làm tệ, doanh số nó sẽ lột trần tất cả. Dù muốn hay không vẫn phải đối mặt với thực lực của mình. Ra tiền nhiều hay ít do mình giỏi hay dở thôi. Đối mặt đến khi cái tôi tan nát, không sợ nhục, không sợ ngu, không sợ dốt; vì nhục quá nhiều, ngu quá nhiều, dốt quá nhiều rồi. Thế thì có gì sợ mà không tiếp tục?
Tiến lên thôi. Mỗi ngày mới, bước thêm 1 bước. Cuộc đời này sống không quan trọng bao lâu, mà quan trọng là chất lượng đúng không? Thế thì ở tuổi 21, những tháng qua, tôi đã trải nghiệm rất nhiều rồi. Tự làm chủ, bầm dập và buồn bã. Nhưng tôi thích nó. Tôi yêu cuộc sống ấy. Tôi thấy cuộc sống đó thật ý nghĩa. Tôi thấy cuộc sống đó thật sâu. Thật chân thật.
Ừ, thế thì cứ tiếp tục thôi. Đường thì còn dài lắm, dài mênh mông. Nhưng cứ đi thì chắc cũng phải tới, nhỉ!".
Tôi sắp tới muốn bước vào con đường tự do, chưa biết cái giá cho mình sẽ đắt đến đâu nhưng tôi cũng đã chuẩn bị, tôi muốn bắt đầu những tháng ngày vất vả hưng hơn hết tôi muốn biết sức mình đến đâu, tôi muốn mình phải tự duy liên tục để có thể hoàn thiện bản thân từng ngày, tôi muốn làm một điều gì đó cho riêng mình. 

PHỤ NỮ VÀ NHỮNG KHÓ KHĂN KHI KHỞI NGHIỆP


Tuy nhiên, đó chỉ là lý thuyết của những kẻ thất bại nói cho bạn biết. Và để chuẩn bị nền tảng tốt cho việc kết hôn, những điều dưới đây nhất định bạn phải thực hiện.
 
1. Hãy sống trọn những ngày tháng độc thân tươi đẹp
 
Hãy tận hưởng cuộc sống của bạn trong khi bạn còn độc thân. Không ai yêu bạn bằng chính bạn và cũng chẳng ai nhìn ra giá trị của bạn bằng chính mình, vậy nên hãy yêu thương bản thân mình thật nhiều. Dành thời gian để đi du lịch, khám phá, làm đẹp và những điều hay ho khác. Bạn phải hiểu về mình trước khi cố gắng để hiểu một người nào khác. 
 
 
                                                
2. Giải quyết các vấn đề tài chính

Một trong những điều tồi tệ nhất bạn có thể làm cho vợ hoặc chồng tương lai của mình là mang một gánh nặng nào đó vào cuộc hôn nhân. Chẳng ai lại muốn kết hôn với cả một “cục nợ” đi kèm cùng người bạn đời của mình. Đừng mang những gánh nặng không cần thiết vào cuộc hôn nhân, dù tình yêu có bay bổng đến thế nào mà bị “cơm áo ghì sát đất” thì cũng chẳng thể cất cánh lên nổi.

3. Tinh tế lường trước mọi sự đổi thay

Đây là một điều chẳng dễ dàng để hiểu cho đến khi chính bạn trải nghiệm điều này. Ai rồi cũng khác, chúng ta thay đổi vì hoàn cảnh cuộc sống, vì một biến cố, vì thời gian, vì các mối quan hệ. Người bạn đời trong tương lai, thậm chí kể cả chính bạn. Bình tâm nghĩ ra mọi cuộc biến thiên sẽ đến với hai người, bạn sẽ cảm thấy chẳng có gì khiến mình sợ hãi hay hoang mang khi bước chân vào hôn nhân.

4. Sắp xếp lại những điều cần ưu tiên

Nếu bạn vẫn quen với việc đàn đúm bạn bè dọc dài những quán bar, quán nhậu hầu hết các buổi tối trong ngày thì đây là thời gian bạn cần thay đổi lại và thích nghi với những điều khác. Hãy ưu tiên những cuộc nói chuyện với người bạn đời của mình, tạo cơ hội cho cả hai hiểu nhau hơn trước khi tiến tới hôn nhân. Điều này không có nghĩa là bạn không được phép vui chơi, nhưng tất cả đều cần có giới hạn.

5. Tôn trọng người bạn đời của bạn

 
 
Có câu: “Vợ chồng tương kính như tân”, dẫu sống bên nhau mấy chục năm cũng phải tôn trọng nhau như khách. Được đối phương tôn trọng là một trong những phương diện của tình yêu. Tôn trọng đơn giản là: Xem xét những cảm xúc và nhu cầu của người khác trên suy nghĩ và mong muốn của chính mình.

6. Hãy chắc chắn bạn không thể sống nếu thiếu người ấy

Nếu bạn hẹn hò với một người mà bạn cảm thấy từng ngày trôi qua vẫn chẳng có gì thay đổi nếu không ở bên người ấy, hãy suy nghĩ lại về cuộc hôn nhân này. Không có gì là viển vông khi tự đặt ra câu hỏi cảm xúc của bạn sẽ thế nào nếu giả dụ một ngày người đó biến mất. hôn nhân là một chuyện hệ trọng và đáng cân nhắc kĩ lưỡng, hãy chắc chắn mình đã chọn đúng đối tượng cho sự dài lâu về sau.
 
7. Đừng bao giờ quên hẹn hò
 
Mỗi lần ngồi nghĩ lại về lần đầu tiên hai người quen nhau, bạn có bất giác cười? Nghĩ về những cái nắm tay rụt rè, nụ hôn đầu, tim bạn vẫn còn run lên những điệu lạc nhịp?

Cuộc sống vốn thực tế, nhưng đừng trải lên nó những mảng xám ngắt buồn tẻ. hãy nhấn nhá những gam màu hồng bồng bềnh, hãy rắc lên cuộc tình những hẹn hò ngẫu hứng như thuở mới yêu. Làm cho cô ấy cảm thấy như vẫn sống mãi trong những ngày đầu của hò hẹn, khiến nàng nghĩ mình mãi được yêu và được chinh phục, đó là hương vị của cuộc hôn nhân ngọt men say.
 
Theo trí thức trẻ

Những điều 'nằm lòng' phải nhớ trước khi nói “em đồng ý lấy anh”


1. Phụ nữ cần phải nhớ, chọn đàn ông không cần tiêu chuẩn nào khác, chính là chọn người yêu thương bạn! Cho dù anh ta có bao nhiêu tiền, tài năng đến nhường nào, đẹp trai cỡ nào, nói hay thế nào, có trí tuệ đến đâu, có năng lực, thích giúp đỡ người khác thế nào, nếu anh ta không thương bạn, thì tất cả những thứ đó đều vô dụng!
 
2. Bác sĩ tâm lý dành cho phụ nữ một lời khuyên chân thành: “Cho dù cô có thích người đó thế nào, trong tình yêu người chủ động nhất định phải là đàn ông. Nếu người đàn ông đó không chủ động, thì thà bỏ lỡ còn hơn.”
 
3. Khi bạn không có người đồng hành, cho dù cô đơn, cũng có thể sống rất vui vẻ. Lúc này, cô đơn là một loại cảnh giới. Bạn có thể một mình đi khắp thế giới này, làm quen với những người bạn khác nhau. Bạn cũng có thể chọn tan làm xong thì về nhà ngay, hưởng thụ cuộc sống của riêng mình. Cô đơn khi một mình không hề đáng sợ. Đáng sợ nhất là, có người đồng hành mà vẫn thấy cô đơn.
 
4. Một người cha khuyên con gái mình: “Có một số người phù hợp nhưng con không yêu, một số người yêu con nhưng lại không phù hợp. Muốn biết yêu hay không yêu, đừng nghe bằng tai mà hãy nhìn bằng mắt. Xem cậu ta cố gắng bao nhiêu. Mà muốn biết có phù hợp với con hay không, đừng hỏi cậu ta có những gì, mà hãy hỏi nụ cười và nước mắt của con. Một người cứ luôn khiến con rơi nước mắt, điều kiện có tốt đến đâu cũng chớ có cần. Một người luôn làm con cười, cho dù phải chịu khổ cũng đáng. Thà cười tươi chịu khổ còn hơn hưởng thụ trong nước mắt.”
 
5. Hãy tìm một người đàn ông chịu đặt ảnh của bạn vào trong ví tiền của anh ta, một người đàn ông dám để bạn cắn lưu lại dấu vết trên người anh ta; người đàn ông dám viết về bạn trên mạng xã hội; người đàn ông dám để bạn biết tất cả về anh ấy; người đàn ông khi bạn giận dỗi đòi chia tay cũng không vứt bỏ bạn, mà ôm chặt lấy bạn không để bạn đi; người đàn ông dám chịu trách nhiệm và đối tốt với bạn cả đời.
 
6. Nếu một mối tình, không khiến bạn trở nên tốt hơn, tiếc rằng bạn đã chọn nhầm người rồi. Nếu người đó thực sự yêu bạn, cho dù anh ta phải chịu đựng thế nào, sẽ không đời nào chịu rời xa bạn. Loại người luôn mồm nói yêu, thực ra sẽ càng dần càng xa bạn, chẳng qua là lời nói dối mà thôi. Loại người luôn mồm nói yêu thật lòng, thật ra thiệt một tý thôi cũng chịu không nổi. Tình yêu đích thực, sẽ có kết quả. Không có kết quả, chỉ có thể nói là đã từng yêu. Cho dù bạn đã từng yêu ai, kết quả chỉ có một. Người cùng bạn đi đến cùng, mới là tình yêu đích thực. Thời khắc hạnh phúc nhất của một người, chính là tìm được đúng người, anh ấy chiều chuộng bạn, bao dung thói quen của bạn, đồng thời sẽ yêu tất cả những điều thuộc về con người bạn.
 
7. Có một số người đàn ông yêu bạn, là muốn bên bạn cả đời. Có một số người đàn ông yêu bạn, chỉ muốn cùng bạn qua một đoạn đường. Người đàn ông bên bạn cả đời yêu bạn sẽ không dùng quá nhiều sức lực, bởi vì anh ấy còn phải dùng sức vào cuộc sống này. Người đàn ông cùng đi một đoạn đường sẽ yêu bạn đến chết đi sống lại; bởi vì anh ta chỉ cần yêu qua bạn, ngủ qua với bạn, và vứt bỏ bạn. Thế mới nói đàn ông tốt chăm sóc cho cuộc sống của bạn, đàn ông tồi chăm sóc cho tình cảm của bạn.
 

 
8. Tổn thương mà đàn ông gây ra cho phụ nữ, không nhất định là anh ta yêu người khác, mà anh ta khiến cô ấy thất vọng mỗi khi cô ấy trông chờ, khi cô yếu đuối không dành cho cô niềm an ủi cần có.
 
9. Người đàn ông thông minh sẽ chiều chuộng người phụ nữ của mình tới vô pháp vô thiên, khiến những người đàn ông khác chịu không nổi tính xấu của cô ấy. Người đàn ông ngốc nghếch sẽ dùng tính xấu của mình khiến người phụ nữ của mình trở nên chán ghét với tất cả những tên đàn ông tới xoăn xoe nịnh bợ.
 
10. Các cô gái hãy nhớ: thà tìm một người đàn ông không có quá nhiều tiền nhưng thoải mái đưa tiền cho bạn tiêu, cũng không cần tìm một người đàn ông rõ ràng có nhiều tiền nhưng lại kì kèo từng đồng với bạn. Sổ tài khoản của đàn ông không quan trọng, quan trọng là có bao nhiêu tiền tiêu lên người bạn. Đừng bao giờ tự thôi miên mình chỉ cần tình yêu không cần vật chất, ở thời đại ai ai cũng mẫn cảm với tiền bạc này, người chịu móc tiền mồ hôi nước mắt của mình đưa bạn mới chứng tỏ thật lòng yêu bạn, bởi vì những người kiệt xỉ mãi mãi chỉ yêu bản thân mình thôi.
 
11. Đối với người phụ nữ yêu bạn, bạn có thể để cô ấy khóc, để cô ấy tủi thân, nhưng đừng khiến cô ấy trở nên yên lặng, bởi im lặng là nỗi đau hằn sâu nhất, là tiếng khóc bi thương nhất của phụ nữ. Bạn phải biết rằng, phụ nữ thích nhất là dốc bầu tâm sự, cho dù cuộc sống có khó khăn khổ cực thế nào, cho dù cô ấy không có tâm sự gì, cô ấy cũng muốn kể với bạn tất cả những điều liên quan đến cô ấy, đó là cách tốt nhất mà cô ấy yêu bạn. Nếu có một ngày, cô ấy bỗng trở nên yên lặng, các bạn đã không còn trở lại như xưa nữa rồi…
 
Sưu tầm

YÊU ĐÚNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG XỨNG ĐÁNG


Nếu bạn thực sự có thể lắng nghe thay vì nói chuyện liên tục, bạn sẽ gây ấn tượng tốt với bất cứ người đàn ông nào. Điều gì làm cho một phụ nữ trở nên quyến rũ? Cơ thể, những bộ quần áo, hay là giọng nói? Dưới đây là 8 điều đơn giản làm cho bạn gái trở nên quyến rũ.
 
1. Nói ít đi

Phụ nữ thường nói rất nhiều, đây là đặc điểm mà hầu hết đàn ông không thích. Nói chuyện không ngừng sẽ chỉ làm cho bạn giống như một bà tám vậy. Nếu bạn thực sự có thể lắng nghe thay vì nói chuyện liên tục, bạn sẽ gây ấn tượng tốt với bất cứ người đàn ông nào. Không nói quá nhiều sẽ khiến mọi người muốn hiểu biết nhiều hơn về bạn.

2. Một chút bí ẩn

Một người phụ nữ có thể dễ dàng đoán trước thì khá là nhàm chán. Đừng quá cởi mở về bản thân, những người khác sẽ quan tâm nhiều hơn trong việc tìm hiểu bạn. Một người phụ nữ bí ẩn thật gợi cảm.
quyenru-8955-1395632482.jpg
Ảnh: magforwomen.

Tiếng cười là liều thuốc tốt nhất. Nụ cười không chỉ làm tăng vẻ đẹp cho gương mặt mà còn khiến bạn trông thật quyến rũ. Tất nhiên đây không phải là cười phá lên, hoặc phát ra nhiều tiếng động lạ khi cười. Bạn cần có một nụ cười đẹp và dịu dàng. Nở một nụ cười tươi đúng thời điểm sẽ làm mọi người yêu mến bạn.  3. Có nụ cười đẹp

4. Độc lập

Một người phụ nữ độc lập có thể tự chăm sóc mình, giống như một thách thức đối với mỗi người đàn ông. Người phụ nữ mạnh mẽ, khó xiêu lòng bởi cuộc tán tỉnh sẽ thu hút hơn. Nếu đàn ông quá dễ dàng để có được bạn, họ sẽ nhanh chóng cảm thấy nhàm chán. Đàn ông thích những thử thách.  

5. Chú ý đến dáng đi của bạn

Dáng đi của một người phụ nữ có thể làm người đàn ông yêu mến cô ấy. Khom lưng và dậm chân sẽ làm dáng đi của bạn trông rất xấu. Duy trì một tư thế đúng có thể khiến cơ thể bạn đẹp hơn khi đi bộ và bạn sẽ trông thực sự quyến rũ trong mắt các đấng mày râu.

6. Duy trì giao tiếp bằng mắt

Duy trì giao tiếp bằng mắt tốt là rất quan trọng vì thể hiện sự tự tin. Nó không có nghĩa là nhìn chằm chằm. Với ánh mắt của bạn, anh ấy sẽ muốn đưa bạn đến nơi chỉ có 2 người.

7. Tỏ rõ sự tự tin của bạn

Một phụ nữ tự tin vì những gì mình đang có sẽ cho cả thế giới thấy rằng cô ấy thật quyến rũ. Sự tự tin được thể hiện trong cách cô ấy nói, trong nụ cười và cách duy trì giao tiếp bằng mắt. Tuy nhiên hãy chắc chắn rằng bạn có thể phân biệt giữa sự tự tin và tự cao.

8. Thể hiện sự thông minh của bạn

Người ta nói rằng sự quyến rũ bắt đầu trong tâm trí. Người phụ nữ có tâm trí minh mẫn thực sự là rất quyến rũ. Điều này không có nghĩa là bạn hành xử như một chuyên gia. Hãy thể hiện sự thông minh của bạn đúng lúc, đúng chỗ và anh ấy sẽ nhận ra điều đó.
Theo Magforwomen

8 điều giúp bạn gái trở nên quyến rũ

Đôi khi tôi tự hỏi tại sao phụ nữ lại có thể mềm yếu quá đỗi như vậy. Khi họ yêu ai hoặc lấy ai, họ gửi gắm luôn cả cảm xúc của mình cho người yêu, người chồng của mình mặc cho họ điều khiển. Nhiều người nhìn cách họ yêu tôi cảm tưởng họ sẽ không thể sống nổi nếu mất đối phương. Có nhiều bạn còn lên mạng khóc lóc thảm thiết kêu van này nọ.
phu-nu-dung-de-ai-dieu-khien-blogtamsuvn
Từ bao giờ vậy? Từ bao giờ mà phụ nữ lại cứ muốn phơi bày cảm xúc cho cả xã hội biết rằng tôi đang yêu, đang đau khổ và sắp không sống nổi khi mất người đó. Làm như vậy chỉ khiến họ thương hại thậm chí cười chê mình mà thôi. Nếu là vợ chồng thì hãy đóng cửa bảo nhau, còn nếu là người yêu thì hãy thẳng thắn nói chuyện. Tôi chợt liên tưởng đến những người bố mẹ đáng kính của chúng ta, giá như ai cũng thể hiện được tình yêu của mình với bố mẹ như cách thể hiện với người đó thì tốt quá. Nhưng thật đáng tiếc thay có nhiều người lại có thể nói chuyện với người yêu, với chồng 1 cách ngọt ngào nhưng khi quay sang nói chuyện với bố mẹ thì lại cáu gắt thậm chí dùng những lời lẽ thật khó nghe.
Trong cuộc sống, tình yêu quan trọng thật đấy, thiêng liêng thật đấy. Nhưng dù yêu nhiều bao nhiêu thì phụ nữ cũng đừng đánh mất thế chủ động của mình. Đừng chạy theo người đàn ông đó mà hãy để họ chạy theo mình. Đừng lúc nào cũng sợ mất rồi trói chặt anh ta vào bạn… làm như vậy chỉ khiến cả hai mệt mỏi và dễ xa nhau hơn mà thôi. Đừng để họ thấy bạn cần họ hơn họ cần bạn. Đàn ông luôn thích chơi trò chơi mèo vờn chuột, còn khi đã bắt được chuột và có nó trong tay rồi anh ta lại dễ dàng chán và muốn bắt con chuột khác.
Trong hôn nhân cũng vậy, đừng để chồng điều khiến cảm xúc của bạn. Phụ nữ đừng trao gửi cả hạnh phúc của mình cho họ. Hãy yêu người đàn ông ấy 1 nửa thôi còn 1 nửa còn lại hãy giữ cho riêng mình.Thay vì chờ đợi người khác mang hạnh phúc đến cho mình thì hãy tự mình tạo nên nó.
Đừng ngồi nhìn cái bụng đầy mỡ mà than thở thay vì đó hãy sắp xếp đến phòng tập mà giải quyết nó đi. Đừng hà tiện thỏi son hay bộ váy, là phụ nữ hãy biết làm đẹp cho mình, hãy tự thưởng cho mình 1 món quà gì đó thay vì trong chờ người khác tặng.

Có người đã từng nói: “Vui cũng sống buồn cũng sống vậy tại
 sao ta không sống cho vui vẻ”. Tôi có 1 người bạn, chị ấy rất xinh xắn, cao ráo khỏe mạnh nhưng đùng 1cái bị ngất xỉu vào viện và bác sĩ bảo não chị ấy có khối u nên phải mổ. Khi chưa đến thăm tôi cứ nghĩ đến cảnh nếu mình vào viện thì sẽ ngồi cả buổi để hàn huyên nhiều chuyện với chị ấy. Nhưng tôi đã nhầm, người phụ nữ các đây 2 ngày vẫn mời tôi qua nhà ăn cơm vui vẻ giờ đây đã nằm im 1 chỗ, trên người chỉ khoác tấm chăn mỏng, còn quần áo cũng không được mặc. Mái tóc bồng bềnh gợn sóng giờ đây đã bị cạo sạch.

nay co gai blogtamsuvn
Lúc này tôi mới thấm, cuộc đời này mong manh quá. Nên… thay vì tham vọng, thay vì đau khổ thì hãy cố gắng sống cho tốt, cho vui vẻ. Là phụ nữ đừng bao giờ đánh mất chính mình vì ai đó, đừng nghĩ rằng nếu thiếu họ ta sẽ không sống nổi. Đừng dại dột mà hủy hoại bản thân vì 1 người không xứng đáng.
Yêu là sự đồng cảm giữa hai tâm hồn, là sự gắn kết chia sẻ giữa hai người khác giới với nhau. Tình yêu khiến con người hạnh phúc hơn vui vẻ hơn vì ta có thêm 1 bờ vai 1 điểm tựa, 1 người thân. Còn nếu như yêu mà khiến ta xấu đi, gầy rộc rồi đau khổ, sống không bằng chết thì tốt nhất hãy nên buông bỏ.
Cuộc đời còn nhiều thứ, nhiều mục tiêu mà ta cần phải theo đuổi, nhiều việc mà ta phải làm. Vậy nên đừng chỉ nhìn vào con đường tình yêu, đừng để bị người đàn ông đó dắt mũi chi phối và kéo ta đi, mà hãy nhìn vào những con đường khác nữa. Con đường của sự nghiệp, của gia đình, của bè bạn, của thế giới tự do… Nếu bạn chọn bước vào con đường tình yêu thì hãy sánh bước cùng 1 người xứng đáng còn không hãy nhớ rằng trên con đường đó còn có nhiều ngã rẽ khác và mỗi ngã rẽ sẽ mở ra 1 con đường mới có thể sẽ tươi sáng hơn.
Là phụ nữ hãy nhớ rằng không có ai có quyền điều khiển cảm xúc của mình ngoại trừ chính bản thân bạn.

CON GÁI AH! HÃY LUÔN HẠNH PHÚC NHÉ